Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Thượng đế là gì?

Thượng đế là gì? 


Từ nhỏ những từ Chúa trời, Thượng đế,... với tôi thật xa lạ nhưng rất gây tò mò mỗi khi được nghe ai nhắc đến. NHà tôi không theo đạo, gọi là vô thần toàn tập. Nhà tôi chỉ có ban thờ, ngày rằm, mùng 1, ngày giỗ ai đó thì bố mẹ làm xôi, thịt, cơm rau, hoa quả,... thắp hương khấn vái xì xụp. Tôi chẳng hiểu gì, cũng chẳng quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là tết đến rút nhang thắp để châm pháo.

Thế rồi, chẳng biết từ bao giờ, ai gieo vào đầu tôi. Mà tôi cứ thắc mắc, Thượng đế có phải ông Phật không? Ông Phật là ông to to tôi hay nhìn thấy ở khắp nơi. Ông Phật là ông ở trong câu cửa miệng của bà tôi: Nam mô a di đà Phật. Ông Phật trong tôi là cái gì đó siêu nhiên, vô hình, nghiêm trọng, và thật xa lạ. Thời đó tôi hay đánh đồng ông Phật với ông Thượng đế.

Rồi tôi lớn thêm. Lớp 8 tôi lén đọc 1 quyển thánh Kinh ở nhà bác bạn mẹ tôi. Tôi biết thêm 1 ông chúa, gọi Jesus. Tôi thắc mắc lắm. Là ông Phật với ông Jesus là như thế nào, ai to hơn ai, ai cao hơn ai. Đôi khi tôi tưởng tượng trong trí nhớ của trẻ con, hai ông oánh nhau, ông nào thắng? Rồi thì tôi chẳng nhớ kết quả của sự tưởng tượng đó.

Rồi tôi biết rằng ông Phật với ông Jesus chẳng liên quan đến nhau. Chẳng thể đem ra so sánh, vì mỗi ông một chỗ. Ông Jesus thì ở Tây, còn ông Phật thì ở Trung quốc, Ấn độ, cả VN ta nữa. Tôi chẳng so sánh nữa. Tôi rõ chỗ đấy rồi, nhưng tôi vẫn thắc mắc lắm. Ông Thượng đế là ông nào?

Tới thanh niên. Tôi cứ ngửa mặt lên trời mà rằng, sao trời cao thế? Sao ở đâu nhiều thế? Sao ông Trăng to thế? Tất nhiên là tôi lúc đó đã biết mỗi ông sao là một hành tinh. Tôi biết Thái dương hệ có nhiêu ông Hành tinh, tôi biết cả Mặt trăng quay quanh Trái đất. Còn Trái đất quay quanh mặt trời. Tuy có ông Mặt trời lại quay quanh 1 ông khác thì tôi không biết. Ông Madek đã bị phá trước đó tôi cũng không biết nốt. Nhưng tôi vẫn cứ hỏi vớ vẩn, tại sao lại thế. Hầu hết các câu hỏi của tôi người lớn chẳng ai trả lời.

Tôi hỏi mẹ tôi. Phật là ông như thế nào? Mẹ tôi bảo Phật là Phật, mẹ cũng chẳng biết, hehe. Bà tôi thì mất rồi, tôi cũng chẳng hỏi.

Rồi tôi nghe nhạc. Có bài God của Lennon, dịch ra là Chúa trời. Tôi thắc mắc chẳng biết lại một ông Chúa trời nào nữa. Lennon ở Tây, chắc là Jesus rồi, nhưng nghe kỹ lời thì không phải. Rõ ràng hắn ta nói Chúa trời là Chúa trời, không phải Jesus.

Tôi thắc mắc lắm, thật sự đấy...

Lớn hơn chút nữa, tôi đâm đầu vào đọc: Thép đã tôi thế đấy, Chim báo bão, Sông đông êm đềm. Tôi còn đọc những quyển khác trong thời đó như: Đêm trước, Cha và con, ... Tôi đâm đầu vào đọc hầu như các tác giả mà tôi biết, hoặc hiệu sách có.  Thời đó, sách truyện hầu hết là của bạn Liên xô, và in tại nhà in Cầu vồng. Tôi vẫn nhớ cái logo hình cầu vồng rất đẹp, tuy rất ít sách được in chính hiệu như thế. Vì nếu vậy, sách sẽ có bìa cứng, giấy bên trong dầy, cứng và dai. Mùi sách sẽ thơm thơm, giở từng trang đều cảm nhận được mùi này. Còn lại là những sách in tại nhà xuất bản nào chẳng nhớ, bìa mỏng, giấy đen kịt. Chẳng sao, tôi vẫn đọc tốt.

Đặc điểm lớn nhất trong cuấn truyện Xô liên. Là một cảm giác trong sáng lạ thường. Ngay cả những truyện ngắn rùng rợn Cuộc chiến ở Sevastopol , hay đậm mầu sắc tâm linh như Cha Sergi của Leptonxtoi cũng đều rất trong sáng. Dù mang đậm những đặc điểm của bài ký nơi chiến trường, cách sử dụng tu từ gây sốc, mạnh tới tâm thức người đọc. Nhưng nó vẫn toát ra những vẻ đẹp riêng, rất đặc trưng.

Nhưng những tác phẩm khác. Đặc thù của văn học Xô viết thời kỳ Cách mạng đỏ. Là tôn vinh giá trị vật chất trong xã hội của tầng lớp công nông, hehe. Với xuất phát điểm từ luận cương của  Marx Anghen . Rồi thì thành 1 bộ môn to tướng, Triết học Marx Anghen. Với đặc điểm chung mô tả vắn tắt là phủ định sạch trơn thế giới tâm linh. Phân tích mổ xẻ về Chủ nghĩa duy vật lịch sử và biện chứng nó.

Khi sang tới tay của Lenin thì ông này đã biến nó thành 1 thứ vũ khí để áp dụng cho cuộc cách mạng của mình. Phá bỏ chế độ nông nô cũ ở nước Nga cũ. Cách mạng tháng 10 diễn ra và những năm sau đó tràn khắp trên toàn cầu. Một mầu đỏ lan tràn bùng phát như dịch bệnh. Một sự phủ định những giá trị tâm linh đi kèm với nó là những sự phá hoại, sự đổ vỡ của những nền văn hóa lớn.

Những từ Thượng đế, Phật, Chúa trời đều bị trực tiếp hay gián tiếp cấm đoán. Những hành động khấn bái, cầu nguyện, những việc tâm linh nói chung đều coi là sai trái, cũng bị cấm đoán, và hủy hoại.

Tôi đã lớn lên trong thời bao cấp ở VN, khi mà mầu đỏ đang nhuốm đỏ nửa quả địa cầu. Hơn ai hết, tôi thấu hiểu và tò mò trước những gì mà mẹ tôi, bà thôi thì thụp làm. Nhà bà nội tôi, trước đây có nuôi mấy ông như Đỗ mười, Trần tử Bình hồi còn hoạt động cách mạng. Những việc cúng bái, tế lễ, chùa chiền đều cấm biệt xung quanh vùng ông ở. Sư sãi tan đàn xẻ nghé, chùa chiền bị đập phá, bỏ hoang. Sân đình là chỗ để thanh niên, dân quân tự vệ tập, hoặc để đấu tố lẫn nhau vào mỗi tối.

Thượng đế ở đâu khi tất cả sự việc trên xảy ra?

Ai cũng ngửa cổ lên trời để hỏi, đôi khi trái tim cũng quặn lên những câu hỏi chát chúa đó để cố tìm ra câu trả lời.

Khi tâm thức và tâm trí mọi người vẫn chưa phân biệt được. Vẫn nghĩ tất cả là tâm trí, tất cả là do suy nghĩ, do logic, do vật chất tạo thành. Thì câu hỏi này vẫn còn luôn là một câu hỏi bế tắc.

Tại sao thế? Bởi tự bạn sẽ trả lời được, khi bạn đi ra ngoài chính tâm trí của chính bạn.

Điều gì sẽ xảy ra khi bạn đi ra ngoài tâm trí của chính mình?

Bạn sẽ tự do, thanh thản, an lạc, ... tôi chẳng biết dùng từ gì nữa, vì dùng từ gì cũng làm giảm đi ý nghĩa của nó. Bạn sẽ như thế ở trong tâm thức của chính mình. Khi đó, bạn sẽ tự cảm nhận được Thượng đế.

Tại sao thế?

Tại vì tâm thức của bạn với tâm thức của Thượng đế là như nhau. Không có gì khác biệt. Khi bạn ở trong tâm thức của bạn, nghĩa là bạn cũng đang ở trong tâm thức của Thượng đế. Tùy từng mức độ bạn rung động trong tâm thức của chính mình. Bạn sẽ tiếp cận với tầng tâm thức đó của Thượng đế.

Vậy Thượng đế có nhiều tầng tâm thức?

Vâng, có nhiều lắm.

Nhiều như thế nào?

Nhiều vô tận.

Quay trở lại với tâm trí. Làm sao tôi biết tâm trí là gì, và tâm thức là gì?

Tâm trí chính là những suy nghĩ của bạn dựa trên các dữ liệu, sự kiện bạn đang có trong thế giới vật chất. Bạn tổng hợp nó lại và đưa cho nó 1 kết cục. Tôi chỉ có thể giải thích tâm trí là như vậy. Ví dụ khi bạn đang đói, và bạn có 1 quả táo. Có một người lạ bên cạnh bạn cũng đang đói. Tâm trí bạn sẽ nói với bạn rằng, phải ăn ngay quả táo này, trước khi bị cướp mất.

Vậy tâm thức sẽ nói gì khi đó?

Tâm thức bạn khi đó sẽ biết rằng bạn và người lạ kia đều là một, đều là anh em, đều là một phần của Thượng đế. Bạn sẽ chia sẻ quả táo cho người lạ, thậm chí, bạn sẽ đưa cả quả táo cho người đó.

Như vậy là tâm thức xảy đến khi tôi không suy nghĩ?

Đúng thế. Bạn không dùng lý trí để suy nghĩ, tính toán. Bạn lắng nghe trực giác mách bảo.

Trực giác là gì?

Trực giác là dấu hiệu của tâm thức.

Cho tôi một ví dụ nữa được không?

Được. Bạn có 1 người nợ bạn tiền. Người đó không trả tiền bạn. Bạn đến nhà người đó với mục đích bắt cóc con nhỏ của người nợ bạn tiền, nhằm mục đích uy hiếp để đòi tiền. Khi bạn đến, con nhỏ của người nợ bạn tiền ngồi trên ghế cạnh bạn khi bạn đôi co. Sự việc rất thuận lợi cho bạn, vì chỉ giơ tay ra bạn sẽ khống chế được em bé nhằm uy hiếp người nợ tiền bạn. Bất chợt, em bé chơi ngã ra khỏi ghế. Bạn giơ tay đón lấy em bé ngay trong khoảnh khắc đó, đặt em bé ngồi lại trên ghế, và an ủi cho em bé khỏi sợ hãi. Hành động bạn không có chuẩn bị gì trong đầu khi đến đã xảy ra với chính bạn. Đó chính là tâm thức của bạn, luôn ở trong bạn, chỉ có điều bạn chưa hề biết.

Nếu có tình huống này, hẳn lúc đó tôi cũng không suy nghĩ gì?

Đúng thế, bạn không suy nghĩ, đắn đo, hay phân vân dù là 1/10 của giây. Khi đó bạn chính là bạn. Còn các hành động bạn chuẩn bị để làm từ khi ở nhà chỉ là tâm trí được tạo nên do thế giới vật chất của bạn. Khi bạn còn hành động, và nhìn nhận mọi sự vật, hiện tượng dựa vào tâm trí, thì bạn chưa thể biết được Thượng đế là gì.

Vậy giả sử. Khi tôi nhận biết được Thượng đế, thì Thượng đế là gì?

Bạn phải biết chứ, vì lúc đó bạn nhận biết được mà.

Thượng đế có phải ông Trời không?

Tại sao bạn nghĩ Thượng đế lại là một người già? Tại sao Thượng đế lại là đàn ông?

Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ thế thôi.

Tại sao Thượng đế không phải là một chàng trai, hay một cô gái trẻ?

Tại sao Thượng đế không phải là một bà già?

Tại sao Thượng đế không phải là một em bé?

Tôi không biết.

Bạn có nghĩ Thượng đế là Tình yêu không?

Không, tôi nghĩ Thượng đế phải là một người sống trên cao, nhiều tuổi, biết mọi thứ, và cai quản mọi thứ.

Cai quản là gì, ý bạn định nói là gì?

Là quản lý, là thưởng cho ai có công, và phạt ai có tội.

Chỉ đơn điệu đó thôi sao?

Tôi không biết nữa, tôi chỉ nghĩ được thế thôi.

Nhiều tuổi, theo bạn Thượng đế khoảng bao nhiêu tuổi?

Tôi không biết, chắc là nhiều tuổi.

Sống trên cao, tại sao không sống dưới thấp?

Tôi không biết, tôi chỉ đoán thôi.

Theo bạn, Thượng đế có cai quản cả động vật và thiên nhiên không?

Có, tôi nghĩ là có.

Vậy theo bạn, nếu bạn nghĩ Thượng đế là 1 ông già. Thì 1 con chó nghĩ về Thượng đế sẽ là gì?

...

Một con Ngựa hẳn sẽ tưởng tượng Thượng đế của nó là một con Ngựa già?

...

Vậy theo bạn Đức Phật, Đức Jesu, Đức Mohamet, ... là ai?

Tôi không biết, tôi nghĩ đó là những người đã nói chuyện được với Thượng đế, và biết mọi thứ.

Lần này thì bạn nghĩ đúng đấy, họ thật sự đã giao tiếp được với Thượng đế. Nhưng tại sao không ai mô tả Thượng đế là gì trong suốt quá trình giảng Đạo, giảng Pháp của họ?

...

Vậy nếu có ai nói Thượng đế là một người trong số chúng ta, bạn thấy sao?

Tôi không thể tin nổi.

Còn nếu tôi nói rằng, bạn chính là một phần của Thượng đế, và tôi cũng thế, bạn thấy sao?

Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Bạn nghĩ bạn thấp kém hơn nhiều so với Thượng đế?

Đúng thế.

Bạn thân mến. Bạn hãy đọc lại các câu hỏi của tôi. Rồi hãy giữ cho mình tĩnh lặng, thật tĩnh lặng. Nếu độ tĩnh lặng của bạn đủ lâu và đủ sâu. Bạn sẽ có các câu trả lời Thượng đế là gì.

Khi đó bạn sẽ cảm nhận được. Bạn sẽ biết tới Thượng đế nhưng với 1 sự nhận biết mà khó có thể tả qua ngôn ngữ thông thường. Nó vượt qua mọi thứ bạn đã từng biết với những suy nghĩ của bạn từ tâm trí.

Như tôi đã nói, hãy để tâm thức của mình hòa vào với tâm thức của Thượng đế. Khi đó bạn sẽ biết Thượng đế là ai.

Trong một lần thiền định, tôi đi vào cảnh giới rất lạ lùng. Đó là một nơi có hơn một bầu trời, và có hơn một mặt trời. Nếu ai đó nói "mặt trời chỉ có một mà thôi" trong bài hát quen thuộc nào đó. Hẳn đó chỉ là tâm trí đang chạm 2 chân dưới đất. Bởi lẽ, tôi thấy mình lơ lửng, chân không chạm đất. Bởi vì ở đó còn không có đất để chạm chân, và tôi còn không có chân để chạm đất nếu có.

Các bạn biết không, trên có một bầu trời, và dưới cũng là một bầu trời, xung quanh cũng là một bầu trời. Tôi thấy mình không có thân thể. Tôi như một hạt hơi nước nhỏ bay lơ lửng, tôi còn thấy tôi toả sáng như một đốm lửa, nhưng không hề nóng chút nào. Tôi thấy rất dễ chịu.

Tôi chẳng nghĩ gì, tôi cũng chẳng có đầu để mà nghĩ nữa. Còn nếu bạn nào cứ luôn mồm nói "Use your Brain" thì trong trường hợp này thật khó có thể diễn tả cho bạn được.

Mọi thứ xung quanh thật đẹp. Tôi cảm thấy hạnh phúc đến phát khóc được. Sự nhận biết rõ ràng về mọi thứ. Mỗi khi tôi cần biết về điều gì, điều đó tự đến với tôi. Chẳng có khái niệm học tập hay trải nghiệm gì nữa. Tốc độ sự nhận biết là không thể đo đếm. Nếu bạn cần điều gì ở tôi lúc đó, bất kỳ câu hỏi gì, tôi cũng có câu trả lời lập tức, thậm chí trước khi kịp đặt câu hỏi.

Nhưng tôi chẳng đặt câu hỏi cụ thể nào cho mình. Sự nhận biết rõ ràng làm tôi hạnh phúc luôn luôn. Rõ ràng nhất là tôi biết rằng mọi thứ đều có liên hệ với nhau một cách mật thiết. Từ một hạt cát tới vài mặt trời đang cháy sáng xung quanh tôi. Thậm chí cả khoảng không giữa chúng cũng như vậy, cũng có liên quan với nhau.

Thượng đế là gì không còn là một câu hỏi cụ thể trong tôi nữa. Hỏi Thượng đế là gì với ý nghĩa ám chỉ về 1 người, có khác gì hỏi Thế giới là gì cũng với ý nghĩa ám chỉ về một người.

Thế giới là tất cả chúng ta. Thiếu một người không thành thế giới.

Thượng đế là tất cả. Tất cả là một. Tôi là Thượng đế, bạn là Thượng đế, tất cả là Thượng đế.

Tôi chẳng còn băn khoăn gì nữa. Tôi nhận biết sự hiện hữu của tôi, tôi nhận biết sự hiện hữu của Thượng đế trong tôi và bên ngoài tôi. Tôi bị cái ranh giới trong và ngoài xoá nhoà. Ranh giới đó nổ như một quả bong bóng xà phòng, để không khí bên trong và bên ngoài hợp nhất vào nhau. Tôi không còn là tôi nữa.

Tôi chính là Thượng đế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét