Anh gặp cô ở một bữa tiệc, cô rất nổi bật, nhiều chàng trai săn đón cô.Trong khi anh thật bình thường, không ai thèm để ý đến anh. Vào cuối buổi tiệc, anh mời cô đi uống cà phê với anh. Cô ngạc nhiên lắm nhưng vì anh rất lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi trong một tiệm cà phê thật xinh xắn. Anh quá bối rối nên chẳng nói được gì. Cô cảm thấy không thoải mái, cô nghĩ thầm "Trời ơi, cho tôi về nhà đi".
Đột nhiên, anh hỏi người phục vụ "Cho tôi xin chút muối. Tôi muốn thêm muối vào ly cà phê của mình". Mọi người nhìn anh, thật là kỳ lạ. Mặt anh đỏ lên, nhưng anh vẫn cho muối vào ly cà phê rồi uống. Cô tò mò hỏi anh "Sao anh lại có sở thích này?". Anh đáp "Khi còn bé tôi sống gần biển. Tôi thích chơi trên biển, tôi có thể cảm nhận được hương vị của biển, mặn mà và sâu lắng, giống như vị của cà phê mặn. Giờ đây, cứ mội lần uống cà phê mặn là tôi lại nhớ đến tuổi thơ của mình, nhớ đến quê tôi. Tôi nhớ quê tôi lắm. Tôi nhớ cha mẹ tôi đang sống ở quê". Và những dòng lệ cứ tuôn trào từ mắt anh khi anh nói . Cô thực sự cảm động. Đó là cảm xúc thật của anh, từ đáy lòng anh. Một người đàn ông có thể thốt ra miệng về việc nhớ nhà của mình chắc chắn là một người yêu gia đình, biết chăm sóc gia đình và có trách nhiệm với gia đình. Rồi cô bắt đầu nói chuyện, nói về làng quê xa xôi của mình, về tuổi thơ, về gia đình của cô. Họ đã có một buổi nói chuyện thật thú vị, mở đầu ngọt ngào cho câu chuyện về họ. Họ tiếp tục hẹn hò. Cô thấy anh là người đàn ông có tất cả những đức tính mà cô mong muốn: anh có lòng bao dung, tử tế, ấm áp, cẩn thận... Anh là một người tốt mà cô đã suýt bỏ qua. Nhờ ly cà phê mặn của anh. Rồi câu chuyện giống như những câu chuyện tình đẹp khác: công chúa lấy hoàng tử, họ sống một cuộc đời hạnh phúc... Và, cứ mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô cho vào đó một chút muối, bởi cô biết đó là cách mà anh thích.
40 năm sau anh qua đời, để lại cho cô một bức thư. Thư viết: "Em thương yêu nhất của anh. Xin hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh vì một lời nói dối. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh đã nói với em - cà phê mặn. Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta hẹn hò nhau không? Lúc đó anh quá bối rối, thật ra anh muốn xin thêm một ít đường, nhưng lại nói là muối. Thật khó mà thay đổi nên anh tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó là sự khởi đầu cho sự liên lạc của chúng ta. Đã nhiều lần trong đời, anh cố nói sự thật cho em nghe, nhưng anh sợ phải làm điều đó, bởi anh đã hứa sẽ không bao giờ dối em. Giờ anh đang hấp hối, anh không còn sợ gì nữa nên anh nói với em sự thật: anh không thích cà phê mặn, cái vị của nó thật là ghê. Nhưng anh đã uống cà phê mặn suốt cả cuộc đời mình từ khi anh biết em, anh không bao giờ hối tiếc về những gì anh đã làm cho em. Có em bên đời là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh. Nếu anh còn có thể sống thêm lần nữa, anh vẫn muốn biết em và có em trong cả cuộc đời mình, dù cho anh phải uống cà phê mặn nữa". Nước mắt cô ướt nhòe lá thư. Một ngày nọ , có người hỏi cô "Cà phê mặn thế nào?". Cô đáp "Ngọt ngào lắm".
Đôi khi chúng ta nghĩ mình hiểu rõ về một người hơn bất kỳ ai...nhưng sự thật lại không phải thế. Vì vậy, hãy yêu thương nhiều hơn và bớt ghét bỏ, bởi đôi khi vị mặn lại ngon hơn vị ngọt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét